Do tôi dạy cháu nhận biết mặt chữ và đọc hiểu cùng một lúc nên trong thời gian một tháng, tôi đã dạy cháu hơn 20 bài hát thiếu nhi và câu chuyện ngắn. Khi cháu có thể thuộc làu những bài hát và câu chuyện đó, tôi khuyến khích cháu tự kể cho bố mẹ nghe hoặc để cháu dùng chỉ vào những chữ trong sách, đọc cho các co chú đến thăm cháu nghe. Khi đưa cháu ra ngoài chơi, tôi thường đưa ra câu hỏi hoặc lời giải đáp đối với những gì cháu thích; cháu chơi rất vui, học cũng rất nhanh, miệng nói véo von không ngừng. Sau một tháng, tôi bỗng phát hiện ra khả năng biểu đạt của cháu tiến bộ vượt bậc. Trước khi cháu nhập viện, muốn nói với tôi điều gì, cháu cứ lắp ba lắp bắp mãi vẫn nói không rõ. Trước mặt người lạ, cháu rất ít nói, thậm chí mọi người hỏi cháu, cháu cũng không nói. Nhưng bâu giờ cháu đã nói năng mạch lạc hơn rất nhiều.
Có lần, một bé gái hàng xóm sang nhà tôi chơi. Lát sau, cô của cháu gái đến đón cháu đưa ra chợ mua thức ăn. Mẹ cháu gái đó đến hỏi: “Hạ Trạch Thanh ơi, tiểu muội muội đâu rồi cháu?” “Em ra chợi rồi ạ!” “Em đi với ai?” “Cô đèo em đi bằng xe đạp”. Câu trả lời của cháu rất rõ ràng, chính xác. Không chỉ vậy, trí tưởng tượng của cháu cũng có những bước tiến khá lớn, cháu thích so sánh hai sự việc không giống nhau. Ví dụ, khi thấy một cái cây được cắt tỉa thành hình cây nấm, cháu nói nó giống như cái mũ, khi nhìn thấy những áng mây rực rỡ trên bầu trời phía Tây, cháu nói: “Cháy rồi”. Có lần, tôi đưa cháu ra ngoài cổng viện chơi, khi nhìn thấy hòn giả sơn, cháu đã nói: “Bố ơi, hòn giả sơn trông như tên lửa”. Hóa ra sáng sớm hôm đó tôi có xem buổi lễ phóng vệ tinh Austar trân ti vi, sau khi cháu tỉnh giấc cũng được ngắm hình ảnh vệ tinh Austar bay lên không trung. Tôi quan sát kỹ hòn giả sơn đó, ở giữa là một hòn đá được dựng thẳng đứng, xung quanh là những hòn giả sơn nhỏ, giống hệt như tên lửa.